CHUYỆN CHÀNG TÀI XẾ LÃNG TỬ ĐANG KHỔ VÀ BA NÀNG MỸ NHÂN TRONG MAI HOA BIỆT VIỆN
Vào thời vua Dương Qua trị vì thiên hạ thái bình, vương quốc Mai Hoa ngày càng hưng thịnh. Ở thôn Tân Hiệp có 1 chàng tài xế không tên không họ do gương mặt lúc nào cũng rầu rầu u uẩn nên mọi người trong thôn gọi chàng với cái tên kỳ lạ là Lãng Tử Đang Khổ. Ngày ngày chàng lái 1 chiếc xe tải nhẹ ra chợ xem ai có mướn chở bất cứ vật dụng gì chàng cũng chở hết từ thịt cá, rau , củ, hoa quả… đến TV, tủ lạnh…. Trưa hôm nay (tối hôm qua chàng đã ăn nhậu với bè bạn nên tới quá trưa mới đi làm việc) cũng vậy chàng cũng lái xe ra gần đến cổng chợ thì gặp ngay 1 quý bà ăn mặc sang trọng vận toàn đồ trắng lại đeo khăn bịt mặt (chắc là sợ bịnh Sác hay ô nhiễm không khí gì đó) ngoăt lại bảo chở bà ta đi lấy 1 số vật dụng. Chàng Lãng Tử nhà ta vội ghé xe vào rước quý bà kia lên xe, Quý bà kia nói với chàng bằng 1 giọng thật dể thương:
– Anh hãy chở em đến siêu thị đi, hôm nay em bao hết chuyến xe này nghen …..
Chàng Lãng Tử bỗng thấy lòng mình thư thái, chàng nghĩ bụng “Ôi thật là 1 ngày tốt lành, được đi chung 1 quý nương như thế còn mong mỏi gì hơn” chàng bất giác mỉm cười. Đến siêu thị quý bà kia mua rất nhiều đồ ăn, thức uống rất ngon, chàng đánh bạo hỏi thăm:
– Thưa bà, cho tôi hỏi có hơi tò mò hôm nay nhà bà đãi tiệc phải không ạ ?
– Ô cái anh này, em còn trẻ lắm đừng gọi là bà này bà nọ nghe già chết đi thôi, đúng vậy hôm nay nhà tôi mở tiệc đấy …. Nói đùa thôi em mua nhiều thế này là để dự phòng cho cả tuần chứ nhà chỉ mấy người thôi… – rồi chợt cảm thấy mình đã vô tình tiết lộ điều gì, cô nàng kia im bặt quay đi.
Quay đi quay lại mua thêm thứa này rồi thứ kia, chẳng mấy chốc cái xe của chàng đã đầy mời trời cũng đã về chiều. Cô nàng kia bảo chàng đánh xe về nhà, chiếc xe của chàng đi qua mầy căn phố sang trọng rồi dừng lại ở 1 toà nhà xây kiểu cổ nhưng rất sang trọng trên tấm biển đồng ở bên cổng sắt có ghi:
“MAI HOA BIỆT VIỆN,
Chủ nhân : Xích Phi Hổ, Sa Phi và Tiểu Long Nữ
ĐT: ……………………. ; Email : …………………..”
Thì ra đây là toà nhà của ba cô gái đã kết nghĩa với nhau thành chị em, người lớn tuổi nhất là nàng Xích Phi Hổ, người thứ thứ hai tên là Sa Phi còn người thứ ba trẻ tuổi nhất chính là nàng Tiểu Long Nữ, là người vừa đi siêu thị mua hàng với chàng Lãng Tử Đang Khổ kia. Tiểu Long Nữ (từ nay ta sẽ gọi cô nàng áo trắng như vậy, vì đây chính là tên cô ta) cởi khăn che mặt đến bên cái cổng bấm 1 cái nút sau đó đưa mắt nhìn vào 1 cái camera đang quay về phía nàg cánh cổng từ từ mở ra, chàng Lãng Tử cho xe chạy thẳng vào trong sân lớn. Bên trong có 2 cô nương bước ra chính là Xích Phi Hổ mặc áo đỏ và Sa Phi mặc áo xanh, 2 nàg tiếp chàng lái xe khuân các món đồ vào trong nhà. Bài trí trong nhà thật là sang trọng khiến cho chàng Lảng Tử ngẩn người ngắm hết thứ này đến thứ khác từ bức hoạ tự “Gia Hoà Vạn Sự Hưng” đến bức Mona Lisa treo ở góc phòng…. Nàng Xích Phi Hổ nhắc nàg Sa Phi mau lấy bạc đưa cho chàng lái xe rồi yêu cầu chàng đi về ngay. Chàng Lãng Tử của chúng ta gãi đầu gãi tai:
– Thưa các cô nương, hôm nay chắc là các cô nương đãi tiệc, người ta thường nó “chè tam rượu tứ”, các cô nương mới có 3 người mà nhiều đồ ăn thế này thì chắc không hết … cho phép tôi được ở lại đây được không ? Tôi sẽ không lấy tiền công nữa, được ngồi cùng bàn với 3 mỹ nhân thế này tôi không còn mơ ước gì hơn nữa…
Nàng Tiểu Long Nữ bước ra nói:
– Này 2 chị ơi, anh lái xe này cũng là người thông minh vui tính, nhờ anh ta mà hôm nay em mua được rất nhiều đồ xin 2 chị cho anh ta ở lại cho bữa tiệc thêm vui nhé ?
Nàng Xích Phi Hổ nghiêm giọng:
– Này anh kia, tiền công vẫn thuộc về anh. Nể lời em út tôi, tôi sẽ cho anh ở lại đây nhưng anh phải sang bên kia đọc bản “Gia Quy” của chúng tôi đã, nếu anh bằng lòng tuân theo điều quy định trong đó, anh sẽ được ở lại đây…
Nói đoạn nàg liếc mắt ra hiệu cho Sa Phi, nàg Sa Phi gật đầu bấm 1 cái nút trên tường ở góc phòng hiện ra 1 màn hình nhỏ với dòng chữ đỏ nhấp nháy :
“NẾU AI HỎI NHỮNG VIỆC KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN MÌNH SẼ NGHE ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU KHÔNG THÍCH THÚ”
Chàng lãng tử vừa thấy bèn nói ngay:
– Tôi xin hứa sẽ không bao giờ hỏi những chuyện không quan hệ đến tôi.
Sau đó cả 4 người sắn tay vào bếp chuẩn bị đại tiệc, khoảng 7 giờ tối công việc đã xong mọi người cùng vào bàn tiệc vừa ăn vừa trao đổi về cuộc sống, thời sự và cả văn chương. Chàng Lãng Tử không còn rầu rit như mọi ngày nữa chàng hứng chí xin được hát một bài. Nàng Tiểu Long Nữ bấm 1 cái nút kéo ra 1 cây đan piano và đệm cho chàng Lãng Tử kia hát bài “A Time For Us”, 2 nàg kia cũng hát bè phụ hoạ theo thật vui vẻ. Mọi người đang vui vẻ thì ngoài cửa có tiếng chuông reo, nàg Phi Hổ liếc nhìn vào màn hình thì thấy có 3 chàng trai ăn mặc rách rưới điều đặc biệt là cả 3 đều bị chột 1 mắt bên phải, nàg bảo nàg Sa Phi ra mời 3 chàng kia vào. Một chàng có vẻ lớn tuổi hơn cả nói:
– Thưa các cô nương chúng tôi là những người khất thực (hay còn gọi là cái bang) từ xa mới đến không biết nghỉ ở đâu xin các cô nương cho tá túc qua đêm…
Nàng Phi Hổ cũng yêu cầu 3 chàng kia phải tuân theo quy định, sau khi xem quy định cả ba chàng đồng thanh nói:
– Chúng tôi xin hứa sẽ im lặng và con mắt chùng tôi sẽ như tấm gương không lưu lại bất cứ 1 hình ảnh gì…
Tất cả lại ngồi vào bàn tiệc, nghe 3 chàng khất thực muốn ca hát, nàg Sa Phi vội đem ra 1 cây guitar, 1 bộ trống và 1 cây kèn saxophone. Thế là đã có cả 1 ban nhạc, mọi người đàn hát đên khuya. Bỗng chuông cửa lại reo lên, lần này lại có thêm 3 vị thương nhân bước vào. Họ là ai vậy ? Nguyên vua Dương Qua hằng đêm vẫn thân chinh đi vi hành cùng 2 vị cận thần tâm phúc là Hư Trúc và Dark Templar ( chuyện về việc vi hành của vua Dương Qua xin mời độc giả đón xem truyện “Dương Qua Vi Hành” sắp xúât bản sẽ rõ). Sau khi được xem bản “Gia Quy” 3 vị thương gia cũng hứa hẹn xong xuôi rồi ngồi vào bàn tiệc. Vua Dương Qua rất ngạc nhiên trước sự giàu sang của 3 chi em kia cũng như sắc đẹp của 3 người, lại thêm gương mặt của 3 cái bang kia càng làm vua hiếu kỳ hơn. Đồng hồ đã chỉ 12 giờ đêm, nàg Phi Hổ nói:
– Thôi chúng ta bắt đầu công việc mọi ngày thôi, những quý ông đây chắc đều là người tử tế chắc không thắc mắc công việc của chúng ta đâu.
Nàg quay sang chàng Lảng Tử nói:
– Anh kia sang giúp tôi 1 tay nào….
Chàng lái xe vội vàng đứng dậy đợi lệnh. Nàg Sa Phi mở 1 cánh cửa lôi ra 2 con chó Aibo giắt ra đến trước mặt nàng Phi Hổ, nàg Phi Hổ đón lấy 1 con còn 1 con giao cho chàng Lảng Tử giữ. Con chó vừa thấy mặt nàg Phi Hổ thì rất run sợ, nàg im lặng rút ra 1 cây roi điện, bất liên hồi về phía con chó khiến nó rú lên từng hồi rất kinh khủng, được 1 lát, nàg không đánh nữa mà ôm con chó vào lòng khóc. Đến con chó kia tình hình diễn ra cũng tương tự. Mấy người đàn ông chứng kiến rất lấy làm hiếu kỳ nhưng vì đã hứa nên không dám hỏi. Xong việc, nàng Sa Phi đem cất 2 con chó còn nàg Tiểu Long Nữ lấy ra 1 cây đàn violon, kéo 1 cho mọi người nghe 1 bản đàn não nuột buồn. Nàng đàn liên tục 3 bài rồi bỗng té xỉu xuống đất. Nàng Xích Phi Hổ tiến lại mở nút cổ cho nàng Long Nữ dễ thở thì mọi người trông thấy trên ngực nàng Long Nữ kia đầy đặc những vết sẹo khiến cho tất cả đều bối rối không biết làm gì. Thừa lúc lộn xộn, 1 chàng cái bang nói:
– Trời ơi, thà phải ngủ ngoài đường còn hơn phải chứng kiến những cảnh quái dị này….
Vua Qua hỏi mấy chàng cái bang:
– Thế anh biết vụ này ra sao không ?
– Chúng tôi không biết đâu có lẽ anh chàng dắt chó kia là người nhà thử hỏi hắn xem ….
Vua ngoắt anh Lãng Tử nhà ta lại hỏi:
– Chuyện về 2 con chó và cái ngực đầy sẹo kia là làm sao anh có biết không ?
– Ôi thưa ngài, tôi cũng chỉ mới vào đây hồi xế chiều, tôi không biết gì đâu…
Nghe tiếng xầm xì, nàng Phi Hổ quay lại :
– Các ngài thắc mắc gì vậy ?
Chàng Lãng Tử liền thưa:
– Thưa quý cô, mấy huynh đài ở đây muốn hỏi tại sao bà lại đánh mấy con chó, rồi lại ôm hôn nó khóc và tại sao trên ngực cô nương áo trắng kia lại toàn là sẹo ?
Nàg Xích Phi Hổ nghiến răng:
– Thưa các ngài, các ngài đã vi phạm quy định của chúng tôi, “nước có quốc pháp, nhà có gia quy” các ngài sẽ chịu mọi trách nhiệm.
Nói rồi nàg móc trong túi ra 1 vật nhỏ như cái điện thoại di động bấm 1 nút, dưới sàn nhà bỗng bật ra 1 cánh cửa hầm, từ dưới nhảy lên 14 robot trông rất hung tợn, cứ 2 robot chộp lấy 1 người, 1 robot khoá cứng tay còn tên kia chỉa súng laser vào đầu. Vua Qua sờ lên người mới phát hiện đêm nay mình không mang theo áo giáp, còn vũ khí trong người Dark Templar và Hư Trúc đã bị tên robot kia đoạt mất từ bao giờ. Nàg Phi Hổ nói tiếp:
– Giờ đây mạng sống của các người đang bị đe dọa, khôn hồn hãy khai thật cho ta biết các người là ai từ đâu đến, ta không tin các người là kẻ tử tế bởi người tử tế bao giờ cung tôn trọng lời hứa của mình.
Một trong ba chàng cái bang nói:
– Chúng tôi có xuất xứ không tầm thường đâu vì chúng tôi đều là hoàng tử con của các hòang đế lừng danh trên thế giới.
– Vậy thì từng người 1 hãy kể cho ta nghe lai lịch của mình.
Chàng Lãng Tử xin kể đầu tiên, chàng vắn tắt kể lại công việc thường ngaỳ của mình như thế nào, đến hôm nay thì chở nàg Tiểu Long Nữ đi siêu thị ra sao. Kể xong chàng bước sang 1 bên và xin nàg Phi Hổ cho chàng nghe lai lịch của những người còn lại. Chàng cái bang thứ nhất trông đứng tuổi nhất bước ra, bắt đầu kể câu chuyện cuộc đời mình……….
CHUYỆN CHÀNG HOÀNG TỬ CÁI BANG THỨ NHẤT HỒNG THẤT CÔNG (CÁI BANG BANG CHỦ)
Thưa quý nương, tôi tên là Hồng Thất Công nguyên là hoàng tử ở 1 vương quốc hùng mạnh cách đây rất xa có lẽ khoảng vài triệu năm ánh sáng. Vua cha tôi còn có 1 người em trai trị vì ở 1 vương quốc lân cận giống như vua Qua và vua Điêu ở Mai Hoa Quốc này. Một hôm tôi xin vua cha cho phép sang vương quốc của chú tôi chơi vì ở mãi trong cung cũng rất buồn, cha tôi vui vẻ chấp nhận tôi lên phi thuyền bay sang vương quốc chú tôi. Chú tôi có 1 người con trai cũng trạc tuổi tôi rất khôi ngô đĩnh ngộ, tôi rất thích chàng trai này. Chúng toi quấn quít với nhau, khi đi siêu thị lúc đi chơi games đều ở bên nhau… Một hôm anh chàng kia bảo với tôi :
– Em vừa xây 1 cung điện ngầm anh có muốn đi xem không ?
Dĩ nhiên là tôi bằng lòng, em tôi bão tôi chờ trong giây lát sau đó nó dẫn đến 1 cô gái nhan sắc lộng lẫy rồi nói với tôi:
– Nhờ anh hãy dắt cô gái này đến sau vườn Thượng uyển nơi có cái cây cổ thụ huynh hãy lấy thước đo từ dưới mặt đất lên thân 1,5 m đánh dấu chỗ đó, rồi huynh đặt bàn tay lên ấn nhẹ sẽ hiện ra 1 màn hình cho anh nhập vào với Username là Guest và Password là Guest, em sẽ đợi anh ở đó….
Nói rồi chàng ta quay đi không giải thích gì thêm. Tôi ngạc nhiên lắm nhưng cũng nghe lời thực hiện các điều em tôi dặn. Vừa nhập xong password dưới gốc cây bỗng mở ra 1 cánh cửa và 1 cầu thang xoáy trôn ốc đi xuống đất hiện ra. Tôi dắt cô gái kia lần dò từng bước đi xuống theo ánh sáng mờ mờ chiếu 2 bên tường. Đến 1 đại sảnh lớn thì thấy em tôi đã đứng chờ từ bao giờ rồi. Em tôi nói với cô gái:
– Thưa bà đây chính là nơi tôi đã nói với bà – đoạn quay sang tôi hắn bảo: – thôi anh trở về đi cảm ơn anh giúp đỡ…
Trong lòng hết sức nghi hoặc nhưng tôi đành phải trở lên, cánh cửa bí mật nơi gốc cây đã đóng lại. Hôm sau tôi xin chú tôi cho tôi về nước, chú tôi đã gửi kèm cho tôi rất nhiều quà tặng. Một lát sau tôi về đến hoàng cung bỗng nhiên tôi bị đám thị vệ chận lại rồi bắt trói, tôi ngạc nhiên hỏi :
– Chúng bay làm gì vậy, không biết ta là hoàng tử à ?
Gã trưởng toán thị vệ cười khinh khỉnh :
– Hoàng tử ôi ! Ngài không còn là hoàng tử nữa vì cha ngài đã bị phế truất rồi !
Nói xong hắn cho người lôi xềnh xệch tôi vào hoàng cung, trên ngai vàng chính là vị quan tể tướng của vua cha tôi. Vừa thấy tôi hắn đã chạy ngay lại móc lấy con măt phải của tôi vứt xuống đất, tôi đau quá ngất xỉu đi. Nguyên tôi với hắn có 1 mối thâm thù từ xưa bởi khi xưa tôi thích chơi games thực tại ảo lắm. Những lập trình viên của cha tôi đã lập nên 1 trò chơi tuy là ảo nhưng lại tương tác rất thực lên cơ thể con người, 1 lần tôi rủ hắn (quan tể tướng) chơi trò đi săn, lúc gặp 1 con hổ tôi bắn ngay 1 mũi tên vào mắt pahỉ nó không hiểu thế nào lại trúng váo mắt phải của hắn, Chơi xong trò này hắn bị mù mắt phái, đến bây giờ có cơ hội hắn đã trả thù lại tôi.
Nhắc lại lúc tôi bị móc mắt ngất đi không biết bao lâu , khi tỉnh lại thấy mình rơi vào trong rừng rậm, có lẽ lão tể tướng kia muốn tôi chết vì thú rừng hay đói khát, rất may cho tôi là tôi vẫn còn đeo cái đồng hồ trên tay, đây chính là 1 máy GPS tí hon. Nhờ vào nó tôi đã thoát ra khỏi khu rừng và lần đến vương quốc của chú tôi. Sau khi nghe mọi chuyện chú tôi ôm tôi khóc:
– Trời ơi ta vừa mất 1 người con nay lại mất thêm 1 người anh nữa… sao ta bất hạnh quá như vầy !
Nghe vậy tôi mới biết là em tôi đã mất tích kể từ ngày tôi trở về nhà. Tôi đem bí mật về cái hầm kia kể cho chú tôi nghe. Chú tôi bảo tôi dẫn đến chỗ đó xem. Tôi đã mở cái màn hình trên cây kia nhưng khi nhập password thì không thể mở cửa được nữa ! Tôi cố gắng đoán vài lần may sao em tôi đặt pass không khó đoán lắm nên cuối cùng chúng tôi cũng bước vào căn hầm. Khi bước vào đại sảnh 1 mùi hôi thúi nồng nực bốc lên, bước lại cái giường phủ rèm thì thấy có 2 cái xác 1 đàn ông chính là em trai tôi và cái xác kia là cô gái mà nó đã nhờ tôi dắt đến đây. Chú tôi không tỏ ra thương xót mà còn giận dữ nhổ nước miếng vào mặt 2 cái xác đó. Tôi ngạc nhiên lăm mới hỏi:
– Chú ơi dù em nó có lỗi lầm gì thì chú cung hãy thứ tha vì nó đã chết rồi.
– Cháu không biết đâu chúng nó chính là anh em của nhau. Con bé này là con 1 quý phi của ta, con trai ta với nó chơi với nhau từ nhỏ như anh em. Thế mà lớn lên cháu có biết không chúng đã chuyển từ tình yêu ruột thịt ra thành tình yêu chăn gối !!! Ta đã dung quyền hành nhốt con bé 1 nơi, sau đó con ta dò biết được tình ý của con bé kia không thay đổi nên nó đã xây cái nơi này rồi đưa nhau đến đây nhằm theo đuổi mối tình tội lỗi đó.
Đang nói chuyện thì trên mặt đất bỗng có nhiều đợt rung chuyển, chung tôi vối chạy lên thì mới biết quân của quan Tể tướng phản loạn kia đã tiến vào hoàng cung, quân của chú tôi không trang bị tốt bằng nên đã đầu hàng vô điều kiện. Tôi và chú tôi phải chạy trốn ra hậu cung ngồi vào chiếc mày phi hành mà bay đi lánh nạn, dọc đường có lẽ do không được bảo dưỡng tốt nên chiếc máy đã bị trục trặc. Khoang phía sau chở chú tôi đã tách ra lạc mất đâu tôi không biết, còn tôi khi phát hiện ra điều đó thì tôi đã đến được đất nước Mai Hoa mà quý nương và mấy quý vị đang sinh sống. Tôi không có nghề ngỗng gì đành phải làm nghề khất thực qua ngày chờ thời cơ phục quốc. Sau 1 thời gian tôi đã trở thành lãnh đạo của giới cái bang Mai Hoa nên người ta thường gọi tôi là Cái Bang Bang Chủ.
*
* *
Chàng cái bang thứ nhất kể xong chuyện của mình, nàg Xích Phi Hổ cho phép anh ta ngồi lên 1 cái ghế. Chàng cái bang thứ 2 bước ra, xin kể tiểu sử của mình như sau……..
CHUYỆN CHÀNG HOÀNG TỬ CÁI BANG THỨ HAI HỒNG THẤT CÔNG (LÃNG TỬ HỒI ĐẦU)
Thưa các quý nương và quý ngài ở đây, tôi cũng trùng tên Hồng Thất Công với đại huynh bang chủ của tôi, nhưng tôi vẫn muốn mọi người gọi tôi là Lãng Tử Hồi Đầu vì sau bao nhiêu chuyện trong quãng đơì đã qua khiến tôi rất ân hận, chỉ muốn làm lại cuộc đời, quên đi quá khứ. Nhưng trong tình cảnh này tôi đành phải kể lại quá khứ thương đau của mình.
Vâng, tôi chính là 1 hoàng tử con của 1 vị vua hùng mạnh ở 1 vương quốc xa xăm trong không gian ảo này. Tôi từ nhỏ rất ham học hỏi, hiểu biết nên vua cha tôi đã mời rất nhiều thầy giỏi đến dạy dỗ, năm 18 tuổi tôi là tinh thông thập bát ban võ nghệ, am hiểu về văn chương, thi ca, hội hoạ….. nói chung về “cầm-kỳ-thi-hoạ” tôi đều thông thạo, về vi tính tôi cũng rất say mê bởi nhờ nó tôi học hỏi được rất nhiều. Năm tôi sang 19 tuổi, có 1 ông vua ở vương quốc kế bên đánh tiếng muốn kết thông gia với cha tôi và mời tôi sang xem mắt công chúa con ông ta xem tôi có vừ ý không. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa ra khỏi cung nên rất háo hức, cha tôi chuẩn bị cho tôi rất nhiều lễ vật mang theo. Lẽ ra tôi nên chọn đi theo lộ trình đường bộ băng qua biên giới thì chắc đã không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi ham vui muốn đi biển 1 chuyến nên chon đường biển xa hơn gấp bội. Thế rồi nagỳ khởi hành cũng đến, chúng tôi rong buồm chạy thẳng ra biển. Đoàn thuyền của chúng tôi đi được 2 hôm thì đụng phải bọn hải tặc hung hãn. Tôi đã đem danh hiệu vua cha cũng như lời lẽ nhân đức thuyết phục bọn chúng thì tên cầm đầu khinh khỉnh nói:
– Hừ ! Ta phải thần phục vua cha ngươi làm quái gì khi ta không phải thần dân của hắn ? Ta cũng chẳng cần nghe những lời nhân nghĩa khi ngươi có cả 1 đoàn thuyền đầy lễ vật thế kia ?
Rồi thuyền bọn chúng ào lên, 1 trận ác chiến trên thuyền diễn ra binh lính của tôi dần dần tử nạn, tôi liều mình nhảy xuống biển bơi ra xa. May sao chúng không quan tâm đến tôi chỉ lo cướp các lễ vật. Tôi bơi mãi, bơi mãi rồi đuối sức ngất đi, khi tỉnh lại thấy mình nằm trên 1 bải cát ven biển. Tôi lần mò vào đất liền tìm đến 1 thị trấn nhỏ. Tôi đã ghé vào nhà 1 anh thợ may xin nước uống, anh ta rất tử tế mời tôi ăn cơm rồi hỏi thăm gia thế của tôi, tôi đem chuyện của mình ra kể hết không giấu diếm. Anh ta bảo với tôi là tôi phải giữ kín chuyện này vì vua xứ này với cha tôi là tử thù của nhau. Anh ta hỏi tôi:
– Ông bạn có thể làm được nghề gì ?
– Tôi biết văn chương, thi ca, võ thuật …..
– Những thứ đó không giúp cho ông bạn kiếm cơm ở xứ này được đâu. Thôi thế này tôi sắm cho ông bạn 1 cái rìu, 1 cái áo cụt ông bạn vào rừng đốn củi rồi đem ra chợ bán, kiếm sống qua ngày sau này có dư thì trả lại tôi cũng được.
Tôi tạ ơn anh ta không dứt. Hôm sau tôi trở thành 1 tiều phu, ở thị trấn này không ngờ nghề đốn củi cũng kiếm khá tiền, có lẽ vi dân ở đây chê nghề này nhọc quá. Mỗi ngày tôi kiếm được 1 lạng bạc, cuộc sống cũng an nhàn trôi qua. Một hôm tôi vào rừng thấy 1 gốc cây rất to định sẽ ngủ 1 giấc rồi sẽ tỉnh dậy hạ nó. Bỗng tôi phát hiện có 1 dấu đất còn mới giống như ai vừa chôn cái gì sau đó lấp lại, tôi bèn lấy tay bươi lên xem thì thấy có 1 cái khoen gắn với 1 nắp hầm. Tôi ra sức cạy cái nắp lên thì thấy có 1 đường hầm sâu hun hút, trong lòng rất hồi hộp tôi xách búa lần theo đi xuống. Tôi đi khá lâu thì đến 1 khu đất rộng nơi đó có toà biệt thự tráng lệ vô cùng. Tôi đến bấm chuông cửa thì có 1 mỹ nhân ra mở cửa, khi nhìn thấy tôi nàng trố mắt ngạc nhiên :
– Chàng là ai ? Làm sao chàng đến được đây ? Chàng là con người hay là 1 vị thần ?
Tôi vội trấn an nàng bằng vài lời vắn tắt về thân thế của mình. Nàg mời tôi vào phòng khách rót nước mời tôi uống. Tôi đã hỏi vì sao nàng lại ở đây 1 mình. Nàg trả lời:
– Thiếp vốn con 1 ông vua hùng mạnh, cha thiếp đã hứa hôn gả thiếp cho hoàng tử nước láng giềng. Nghe nói chàng ta đã lên đường sang vương quốc của cha thiếp, tuần trước thiếp đang đi dạo ở ngự hoa viên thì có 1 bóng đen chụp lấy thiếp khi tỉnh lại thiếp thấy mình ở đây, rồi có 1 gã cao to đến xung là hung thần muốn cưới thiếp làm vợ lẻ. Một tuần trôi qua thiếp sống trong nỗi day dứt nhớ nhà, nhớ vua cha…….
Ôi thì ra đây chính là nàg công chúa mà vị vua kia đã hứa gả cho tôi. Tôi vô cùng ân hận vì đã không chọn đường gần hơn để đến cưới nàg. Tôi đành thủ nhận tôi chính là vị hòang tử kia chỉ vì ham vui chọn con đường biển nên mới lận đận thế này. Nàng sà vào lòng tôi khóc nức nở tôi hứa sẽ đưa nàg ra khỏi chỗ này. Thế rồi chúng tôi ăn tối bên nhau thật vui vẻ, trong bữa ăn tôi kề cho nàg nghe rất nhiều về xứ sở của mình, nàng tỏ ra rất thích thú. Tôi hỏi nàng làm cách nào có thể liên lạc được với tên hung thần kia vì tôi muốn thương luợng với hắn. Nàng tỏ vẻ rất lo sợ:
– Hắn có để 1 cái nút bấm ở đằng kia khi nào cần cứ đụng nhẹ vào hắn sẽ đến, nhưng chàng ơi hãy bỏ trốn đi đừng gọi đến hắn làm gì, em sợ lắm ….
Lúc này tôi đã uống khá nhiều rượu nên không còn sáng suốt. Tôi đứng lên lấy chiếc dép lê đập mạnh vào cái nút khiến nó vỡ toang. Cả biệt thự bổng rung chuyển khói đen bay mù mịt, tôi sợ tỉnh hănr cả rượu, tôi hỏi nàng có chuyện gì vậy. Nàng khoát tay bảo tôi hãy mau ra khỏi cửa đi. Tôi vừa bước ra ngoài của thí nghe trong nhà có tiếng 1 người đàn ông quát to:
– Ngươi cần gì mà phải gọi ta ?
Nhìn qua khe cửa tôi thấy 1 gã mặc đồ đen cao lớn dị thường gương mặt thật hung ác, còn công chúa đang quỳ xuống đất, nàg nói:
– Tôi uống rượu …… rồi say lỡ tay đụng vào cái nút bấm……
– Thế tại sao có cây búa và đôi dép ở đây ?
Thôi chết lúc vội lánh ra ngoài tôi đã quên 2 vật đó, nhắm không địch lại gã kia tôi bèn lần theo cầu thang đi lên cửa hầm rồi đóng nắp lại. Bây giờ tôi cũng không hiếu tại sao lúc đó tôi lại hèn nhát bỏ mặc nàg ở đó rồi về nhà ngủ. Sáng hôm sau, anh thợ may vào báo cho tôi là tôi có khách kiếm, tôi biết ngay chính là hắn. Vừa bước ra khỏi cửa tôi bị 1 vật đen trùm lấy khiến tôi ngất đi, khi tỉnh lại tôi thấy mình ở trong toà biệt thự nọ, nàng công chúa của tôi bị trói vào 1 cái cột khắp người đầy vết roi đánh. Còn cái lão hung thần khốn kiếp kia đang ngồi trên 1 cái ngai trố măt nhìn chúng tôi. Tôi nói với hắn:
– Thưa ngài, tôi và nàg công chúa đây đã được vua cha đính ước cho nhau, xin ngài hãy trả lại tự do cho chúng tôi và đưa chúng tôi về nhà cha tôi sẽ ban thưởng cho ngài trọng hậu.
Gã vụt cười ha hả :
– Hừm, vàng bạc ta nào có thiếu chi, ta chỉ cần công chúa này, nàg đã phản bội ta ta sẽ giết chết, còn ngươi haỹ chọn đi ta sẽ biến ngươi thành thù vật hay chim chóc tuỳ ngươi…. Ha…..ha…..
– Xin ngài hãy độ lượng, thượng đế sẽ phù hộ cho ngài. Chúng tôi yêu nhau, muốn sống bên nhau xin ngài hãy đừng như người láng giềng hay ganh tị kia mà hãm hại chúng tôi.
– Chuyện đó như thế nào ?
– Được tôi xin kể cho ngài nghe……